— Nhưng bạch Thế Tôn, lời dạy ấy là gì mà Thế Tôn, trong thế giới với chư Thiên, Mara và Phạm thiên, với các chúng Sa-môn, Bà-la-môn, chư Thiên và loài Người, không có tranh luận một ai ở đời? Các tưởng sẽ không ám ảnh Thế Tôn, vị đã sống không bị dục triền phược, không có nghi ngờ do dự, với mọi hối quá đoạn diệt, không có tham ái đối với hữu và phi hữu?
— Này Tỷ-kheo, do bất cứ nhân duyên gì, một số hý luận vọng tưởng ám ảnh một người. Nếu ở đây không có gì đáng tùy hỷ, đáng đón mừng, đáng chấp thủ, thời như vậy là
- sự đoạn tận tham tùy miên,
- sự đoạn tận sân tùy miên,
- sự đoạn tận kiến tùy miên,
- sự đoạn tận nghi tùy miên,
- sự đoạn tận mạn tùy miên,
- sự đoạn tận hữu tham tùy miên,
- sự đoạn tận vô minh tùy miên,
- sự đoạn tận chấp trượng, chấp kiếm, đấu tranh, tránh tranh, luận tranh, kháng tranh, ly gián ngữ, vọng ngữ.
Chính ở đây, những ác, bất thiện pháp này đều được tiêu diệt, không còn dư tàn.
Xem chi tiết:
Kinh Trung Bộ – Tập I – 18. Kinh Mật hoàn (Madhupindika sutta)